Những mẩu chuyện ngắn khiến bạn thêm yêu gia đình

– Hồi bé có ông thầy bói bảo tôi “ngũ hành khuyết mộc”, thế là mẹ bắt tôi nhận cái cây trước nhà làm cha nuôi. Sáng nào đi học tôi cũng cúi đầu bảo cái cây: “Thưa ba con đi học”.

– Học xa nhà, Tết đến chẳng may làm mất chứng minh thư không mua được vé, tôi mếu máo gọi cho bố. Bố bảo đừng lo, để bố nghĩ cách. Sáng hôm sau bố gọi điện, bảo đang đỗ xe trước cổng trường. Tôi vội chạy ra, chỉ thấy mắt bố hằn vệt đỏ, tôi ấp úng hỏi: “Bố lái xe suốt đêm có mệt không?”. Bố bảo: “Không sao, bố còn trẻ”.

– Thời đi học lần nào về nhà bà nội cũng lén nhét tiền vào túi áo, quay lại trường rồi tôi mới phát hiện ra. Bây giờ tốt nghiệp đi làm rồi, bà vẫn không bỏ thói quen ấy, bảo tôi đi làm mệt mỏi, phải ăn uống đủ chất, không được bạc đãi bản thân. Đối với bà, tôi lúc nào cũng chỉ là một đứa bé.

– Tôi bị phát hiện viêm gan B, đã không thể điều trị được. Nguyên do là lúc nhỏ không tiêm phòng. Hôm có kết quả xét nghiệm, mẹ tôi lén giấu đi. Tối ấy, nghe tiếng mẹ mở cửa, tôi giả vờ ngủ. Mẹ ngồi bên cạnh giường hồi lâu, rồi bắt đầu khóc, nói: “Xin lỗi con, đều tại mẹ”. Mẹ yêu quý của con, sao con có thể trách mẹ được, con yêu mẹ mãi mãi.

– Cấp ba ở trong trường, có lần bảo bố tối thứ sáu sẽ về, nhưng thứ bảy cô giáo bắt đi học bù nên tôi báo lại không về được nữa. Đầu dây bên kia bố im lặng một lúc rồi hắng giọng bảo: “Mẹ nhớ con lắm, làm toàn món con thích, hay để bố mẹ đem đến trường cho con?”. Giây phút nhìn bố mẹ tay xách lỉnh kỉnh đồ ăn đứng bên ngoài cổng trường, cả đời này tôi cũng không quên.

– Lần nào từ trường về nhà cũng thấy bố đang nấu cơm. Tôi trêu mẹ: “Sướng nhất mẹ rồi, lấy được ông chồng đảm đang thế này”. Mẹ lườm tôi bảo: “Sướng cái gì? Lúc nào cô về ông ấy mới chịu vào bếp. Ngày thường có chết đói cũng không buồn đứng dậy pha lấy bát mỳ”.

– Tốt nghiệp xong tôi trụ lại thành phố, trừ các khoản chi tiêu thì mỗi tháng còn dư được 1 triệu. Bố bảo gửi tiền cho nhất định không chịu, nghĩ mình đi làm rồi là người lớn rồi. Có lần bác tôi đi công tác ghé thăm, cho tôi 15 triệu. Tôi giật mình nhất quyết không nhận. Bác tôi mới bảo: “Của bố con đấy, ông ấy buồn lắm, bảo con gái không cần tiền của ông ấy thì ông ấy còn đi làm làm gì nữa”.

– Lúc bé được bà chăm bẵm, cuối tuần bố mẹ mới đón về. Có lần buổi chiều bố mẹ vừa đón về, tối bà lại qua đón, bảo nhớ tôi quá. Bây giờ nghĩ lại thật sự rất cảm động, nhà bà cách nhà tôi vài km, bà đi bộ đến rồi lại cõng tôi về.

(ST)

Picture of Vượng

Vượng

Leave a Replay

Sign up for our Newsletter

Click edit button to change this text. Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit