Con cái luôn là tài sản lớn nhất của cha mẹ, nhưng có bao giờ bạn tự hỏi mình từng xem ba mẹ là tài sản lớn nhất của cuộc đời chưa? Hay cuộc sống quá tất bật khiến bạn quên đi cha mẹ, hoặc có những hành động tệ bạc với họ.
Hôm nay, bạn hãy bỏ chút thời gian đọc những mẩu chuyện ngắn dưới đây. Tuy ngắn nhưng lại chứa đựng những ý nghĩa vô cùng to lớn có sức thay đổi cả một con người.
Nhan sắc
Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm. Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: “ Bạn gái con xinh quá”.
Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping. Em bảo: “ Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không?…”
Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì…
Chữ nghĩa
Mẹ tần tảo cho con khôn lớn. Vai Mẹ nặng hơn khi con vào đại học.
Bao năm học xa nhà, tuần nào con cũng viết thư thăm Mẹ, Mẹ cầm thư con, rớt nước mắt vì vui, nhưng Mẹ có biết con nói gì đâu!
…
Mẹ đâu biết chữ!
Để Mẹ lo
Trong 1 gia đình đông con:
-“Mẹ ơi! Con muốn mua xe máy, mẹ mua cho con nhé!” –“Con muốn học anh văn!” –“Con muốn 1 cái váy mới!” –“Con cần 1 cái laptop mẹ à!”
-“Ừ, để mẹ lo”
20 năm sau:
-“Mẹ ơi! Con muốn làm chính trị gia, mẹ ủng hộ con nhé!” –“Con muốn học thạc sĩ, mẹ lo cho con nhé!” –“Con muốn làm ca sĩ!” –“Con muốn mở công ty điện tử!”
-“Ừ, để mẹ lo”
30 năm sau:
-“Mấy đứa có khỏe không?” –“Con chuẩn bị đi họp rồi, mẹ sang nhà chú Ba chơi nha!” –“Con sắp đi làm đồ án, mẹ sang nhà em Tư nha” –“Con đi lưu diễn, mẹ sang nhà chú Út nha!” –“Con bận rộn rối trí lắm mẹ à! Hic…”
-“Ừ, để mẹ tự lo…”
Con nuôi
Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi.
Một cô bé nói “Mình biết tất cả về con nuôi đấy”. Một học sinh khác hỏi “Thế con nuôi là gì?” Cô bé trả lời: Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim Mẹ mình chứ không phải từ trong bụng”.
Bữa ăn
Trong năm đứa con của Má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học. Gần tới lễ thượng thọ 70 tuổi của Má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người.
Chị lặng lẽ đến bên Má “Má ơi, Má thèm gì, để con nấu Má ăn?”. Chưa tan tiệc Má xin về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: “Sao Má chẳng ăn gì?”. Về nhà, mọi người tìm Má. Dưới bếp, Má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và đĩa bống kho tiêu Chị mang đến.
(ST)